‘Ta đã từng đi đến tận cùng thế giới tìm một ai đó’

Bài này draft từ tháng 10 năm ngoái lận…

Khoảng mấy tháng gần đây hay nghe nhạc indie/underground Việt, thấy các em các bạn làm nhạc hay quá. Mình là một người nghe nhạc không quá kén chọn, đến mức mà đã từng bị Johannes chê là có gu nhạc quá tầm thường thị trường. Continue reading “‘Ta đã từng đi đến tận cùng thế giới tìm một ai đó’”

Cứ mải miết chạy theo.

Nhớ có lần crush một bạn giỏi nấu ăn, thế là cũng tích cực nấu nấu nướng nướng. Mẻ madeleine đầu tiên nướng bằng khuôn Chiyoda 3 triệu, ăn ngay sau khi ra lò, thật ngon làm sao và thơm mùi chanh. Lúc đấy nghĩ nếu thế này có đủ để bạn để ý đến mình không nhỉ. Continue reading “Cứ mải miết chạy theo.”

Châu, it’s not anyone’s fault.

I don’t remember well if she ever cried in front of me. Now as I writing this, I remember once she cried because of her dad. I couldn’t really feel her because I barely have any memories of my own father anyway.

Having known each other for more than 13 years, we started just like a teen fiction – we kinda hated each other. She was the one I didn’t really hang around with: she wasn’t at any places around the top of the class, she cared too much about her appearance and she had really crazy characteristics. But I guess the crazy part was the one got us together: we were both huge fans of manga and unreal stuff like that. Time flies by, we were close and we were far apart, but the good thing of having her is that I always know I have her when I need her and that we are always the crazy ones back in high school no matter how many wrinkles we have on our faces. She is always the one I am proud to call my BFF, the one I know if I get any matching tattoos it will definitely be with her. She is always the girl I would date if I were a guy, and the one I would grow old with if we ended up being alone. Continue reading “Châu, it’s not anyone’s fault.”

Đêm hè nằm nhớ Hà Nội.

Ta không thể quên được một người mà ta đã từng yêu sâu sắc chỉ bởi vì ta luôn bắt gặp hình bóng người đó trong những người mà chúng ta gặp sau này.

Mấy hôm nay Tokyo se lạnh, cái lạnh như có một chút heo may, có một chút buồn vu vơ, một chút hoài niệm, một chút vấn vương, một chút gì rất Hà Nội. Đi làm 10 tiếng đồng hồ xong không muốn vội chen lên mấy chuyến tàu đông đúc, mà chậm chậm đi dọc một con phố yên tĩnh với hàng cây to, trăng sáng, một bầu không khí thoảng mùi cây cối và tiếng lạo xạo dưới chân của vài chiếc lá hiếm hoi sớm rụng. Trong một phút thấy như ở Hà Nội, trong một phút tự nhủ chỉ còn mùi hoa sữa nữa thôi thì đây chính là trọn vẹn Hà Nội, chính là Đông Kinh bỗng hoá Đông Đô cho thoả lòng nhung nhớ.

Chỉ một chút thôi, đã rất rất giống rồi; chỉ một chút nữa thôi.

Chỉ là một chút, nhưng cũng là rất nhiều.

Rồi ta sẽ bắt gặp một người có ánh mắt, có nụ cười, có mùi hương, có thói quen giống như ai kia; nhưng cuối cùng vẫn là một kẻ khác mà thôi.

Ôi, nàng thu đã thở dài thượt cả vào trong từ ngữ rồi..!

– Đi bộ từ Hiroo về Ebisu, Tháng Chín, 2017 –

Continue reading “Đêm hè nằm nhớ Hà Nội.”