Hôm nọ đi dạy ngày mưa bão, thế nào mà vào lần đổi tàu cuối cùng để đến trường thì lại gặp sinh viên. Thông thường thứ Sáu ngồi hơn 2 tiếng trên tàu, mình sẽ mang gối ngủ để ngủ 2 chặng – một chặng 1 tiếng, 1 chặng gần 30 phút (trong ánh nhìn kỳ thị của những hành khách khác). Hôm đấy vì mưa nên không mang theo gối, nên gặp sinh viên cũng đỡ ngại hehe.
Thằng bé khá nhất lớp, chăm nhất lớp, đến sớm nhất lớp, trong giờ cũng nhiệt tình đáp lời giáo viên, dù sao mình cũng có ấn tượng. Cháu hót cả chuyến tàu nửa tiếng, còn mình thì vừa buồn ngủ vừa không thích tán chuyện cũng chỉ trả lời chút ít. Nhưng thực ra cháu bé nói chuyện rất ấn tượng (đến mức lên blog ngồi), với thứ tiếng Nhật bập bẹ của mình mà còn cảm giác như nói chuyện với người cùng tuổi.
Nhà cháu ở Tokyo, đến trường cũng xa như mình mà còn phải đổi tàu tới 4-5 lần, nên cháu cũng than thở việc đi học xa. Cơ mà ngày nào cháu cũng đến trường, vì ở nhà không học được gì. Cháu kể là đỗ nhiều trường, kể cả trường Đại học Nghệ thuật Tokyo (rất có tiếng), nhưng sau một hồi cân nhắc thì vào khoa sư phạm của trường này. Trường này ở tỉnh, trước giờ mình cũng chưa nghe bao giờ, thật ra là được người khác giới thiệu mà mình muốn giữ quan hệ nên mới nhận.
Cháu kể là trượt khoa sư phạm Waseda, nhưng cháu cũng không tiếc lắm, vì 2 lý do. Một là cháu định tự trả tiền học, dù bố mẹ nói sẽ lo cho, nhưng cháu không muốn nên cân nhắc chọn trường công. Hai là các trường nổi tiếng khác thì khoa sư phạm là khoa “dốt” nhất, ai không vào được khoa hot khác như kinh tế chính trị thì mới vào khoa sư phạm, tốt nghiệp cũng sẽ không theo nghề giáo. Học cùng những người không muốn trở thành giáo viên, trong môi trường như vậy, cháu chê.
Cháu muốn làm giáo viên dạy Quốc ngữ, khá là giống môn Văn của mình. Cháu mới năm nhất, nhưng đang cân nhắc chọn cấp 1 hay cấp 2. Cấp 1 thì dạy vui nhưng lo lắng đời sống lũ nhỏ vất vả, ngược lại cấp 2 hiểu biết hơn nhưng kiến thức lại nặng. Mình có hỏi cháu có muốn học lên cao học không, cháu nói còn tùy thuộc công việc có yêu cầu không. Mình kiểu huhu sao thằng bé nói chuyện như kiểu từng trải lắm rồi vậy…
Thằng bé thường đến trường khoảng 30-40 phút trước tiết học để ghé qua căng-tin ăn sáng, hoặc đề phòng tàu muộn. Cháu còn hứa sẽ không bùng tiết của mình, vì thứ Sáu cháu học những 4 tiết nên nếu bùng tiết mình cháu sẽ có đà bùng cả ngày, nên chắc chắn sẽ đi học. Là một giáo viên chỉ mong cả lớp nghỉ, tôi không biết nên buồn hay nên vui…
Không thích gặp sinh viên/người quen/bạn cùng lớp trên tàu vì không giỏi nói chuyện, nhưng bất ngờ hôm mưa bão cũng làm mình phấn khởi. Kiểu như là ồ hóa ra người trẻ cũng đã biết suy nghĩ ghê.
Cơ mà giờ phải đi tàu như thế nào để không gặp cháu đây, hôm nọ lỡ lời nói là hôm nào cũng đi tàu này…