Ta không thể quên được một người mà ta đã từng yêu sâu sắc chỉ bởi vì ta luôn bắt gặp hình bóng người đó trong những người mà chúng ta gặp sau này.
Mấy hôm nay Tokyo se lạnh, cái lạnh như có một chút heo may, có một chút buồn vu vơ, một chút hoài niệm, một chút vấn vương, một chút gì rất Hà Nội. Đi làm 10 tiếng đồng hồ xong không muốn vội chen lên mấy chuyến tàu đông đúc, mà chậm chậm đi dọc một con phố yên tĩnh với hàng cây to, trăng sáng, một bầu không khí thoảng mùi cây cối và tiếng lạo xạo dưới chân của vài chiếc lá hiếm hoi sớm rụng. Trong một phút thấy như ở Hà Nội, trong một phút tự nhủ chỉ còn mùi hoa sữa nữa thôi thì đây chính là trọn vẹn Hà Nội, chính là Đông Kinh bỗng hoá Đông Đô cho thoả lòng nhung nhớ.
Chỉ một chút thôi, đã rất rất giống rồi; chỉ một chút nữa thôi.
Chỉ là một chút, nhưng cũng là rất nhiều.
Rồi ta sẽ bắt gặp một người có ánh mắt, có nụ cười, có mùi hương, có thói quen giống như ai kia; nhưng cuối cùng vẫn là một kẻ khác mà thôi.
Ôi, nàng thu đã thở dài thượt cả vào trong từ ngữ rồi..!
– Đi bộ từ Hiroo về Ebisu, Tháng Chín, 2017 –
Đã rất lâu rồi không có cảm giác nhớ Hà Nội. Một hai năm đầu tiên xa nhà, cứ mùa hơi se lạnh là lại nhớ Hà Nội như phát điên – Hà Nội của gió heo may, của mùi hương hoa sữa, của nắng hanh hao qua những hàng cây thưa, của mùi cốm thơm thơm gói lá sen. Nhưng dần dà thì Tokyo cũng chen được một chân vào lòng mình, cùng với anh, cứ thế làm cũng quên mất Hà Nội có hình dáng hương vị gì. Những chuyến về nhà chỉ kịp đi ăn điểm danh vài món, gặp điểm danh vài người, chứ không hề có cái hẹn nào với Hà Nội.
Sau đó, mang anh về Hà Nội vào một dịp Tết nào đó. Tệ hơn, cho phép anh xen vào cuộc hẹn của Hà Nội và mình, cho anh biết những nơi chốn, những ký ức chỉ có Hà Nội và mình sẻ chia, để rồi cuối cùng thì hình ảnh anh lấp đầy những nơi chốn ký ức đó.
Thế là Hà Nội không bao giờ còn là Hà Nội của mình nữa. Tết cũng không còn là Tết của mình nữa.
(Tất nhiên, anh cũng tàn phá luôn cả Hội An, cả Sài Gòn của mình. Nhưng ít ra mình không phải đối mặt với điều đó quá nhiều lần trong năm.)
Cũng mất một vài dịp quay lại với Hà Nội để không còn thấy nhói lên mỗi khi qua những chỗ quen thuộc. Ừ, mọi chuyện đều có thể được giải quyết bằng thời gian, quan trọng là bao lâu thôi.
Nhưng mình đã không còn muốn đón Tết ở Hà Nội nữa.
(Cũng như, việc ngồi máy bay một mình đã trở thành một nỗi cô đơn khó tả.)
Quên mất, mình đang nói về Hà Nội và mình, chứ không phải Hà Nội, mình và anh (anh đã không còn được và từ rất lâu rồi).
Tóm lại là, gần đây mình rất nhớ Hà Nội. Nhớ giữa cái nóng gần 40 độ của Tokyo, nhớ quay quắt đến héo mòn. Có lẽ nếu được bay về Hà Nội ngay lúc này, mình sẽ vẫn nhớ Hà Nội lắm. Hà Nội bây giờ không phải Hà Nội mà mình nhớ da diết. Hà Nội bây giờ bận rộn, đông đúc quá, không còn chỗ cho một đứa vụng về lại khó tính như mình.
Ôi, ai cho tôi về lại Hà Nội của ngày xưa đi?