Bước sang năm thứ năm.

Càng gần lễ kỷ niệm bắt đầu sự nghiệp học hành gian nan mà không hiểu sao lại dấn thân vào, lại cảm thấy bản thân già đi. Có lẽ việc đếm thời gian không phải là một việc khôn ngoan khi từng mốc từng mốc lại bắt bản thân nghĩ về trang tiếp theo của cuộc đời.

Ví dụ như, còn một tuần nữa là bước sang năm thứ năm rồi này.

Continue reading “Bước sang năm thứ năm.”

Bác Mari đưa đi xem trà đạo.

Tiêu đề của bài này vốn là đi ‘học’ trà đạo, cơ mà tự thấy chỉ có đến ăn đến uống đến nhặt đồ mang về chứ không thấy học được cái gì, nên thôi đành đổi tựa một chút.

Trước hết xin giới thiệu bác Mari, một người mà tuổi thì ‘bà già’ nhưng nếu dùng danh xưng này với bác thì thật là hổ thẹn với chính bản thân, khi mà bác còn năng động và khỏe khoắn hơn cả cô gái U30 được bác cưu mang. Bác Mari là bạn của sếp cũ của Munmun, trước khi bác sếp cũ công tác ra ngoài Nhật, bác đã gửi gắm Munmun cho bác Mari, vì nhà bác Mari khá gần nhà chúng mình, đồng thời cũng vì Munmun với tính cách tung tẩy của mình khá là đáng lo. Bác Mari đã xx tuổi, nói chung là rất nhiều (vì cháu bác đã học cấp 2) nhưng vì lịch sự nên mình sẽ không tiết lộ số tuổi (vì cũng không biết – nhưng mà cũng không sao). Tuy vậy, bác và bác trai vẫn cực kỳ năng động, thường xuyên tham gia các hoạt động, lại còn học hành các thứ mới cho cuộc sống hay ho hơn. Nhìn chung, bác chính là hình tượng mà khi về già mình muốn hướng tới.

Lần này hưởng phúc của Munmun mà được bám càng bác Mari đến một buổi học trà đạo. Buổi học diễn ra ở trung tâm Life-long Learning của quận, thường tổ chức các khóa học cho các cụ hưu trí. Không khí rất thân thiện, mọi người đều mặc thường phục, và toàn các bác sàn sàn tuổi bác Mari, đều đến học từ một sensei trà đạo cũng tầm tuổi đó, nói chung như một buổi tụ tập nói chuyện của bà nội bà ngoại vậy. Theo như lời bác Mari nói với Munmun là dù bác đã theo lớp này cả chục năm nay, bác vẫn là người-mới…

Continue reading “Bác Mari đưa đi xem trà đạo.”