Tâm sự một người nationalist hôm nay bị buồn

Vốn định thuật lại ngày hôm nay, nhưng tính ra hơi tiêu cực, mà dù sao cũng đã than vãn với một cơ số người rồi nên cũng vơi bớt phần nào. Cho nên chắc là mình lại lan man tý thôi vậy.

1.

Mình nhớ trong đơn xin học thạc sỹ ở Nhật, có một câu là vì sao mày chọn du học ở Nhật Bản, mình đã trả lời dài ngoằng ngoằng xong chốt lại là tao rất muốn làm cầu nối giữa Việt Nam và Nhật Bản, giới thiệu văn hoá Việt Nam cho người Nhật Bản để mọi người có thể hiểu nhau hơn, góp phần xây dựng một thế giới tươi đẹp hơn.

Nghe sáo rỗng nhỉ ahihi.

Nhưng mà khi đó mình tin như vậy. Phần nhiều là do thời gian tuyệt vời với AIESEC vẫn đọng lại trong mình, nên mình vẫn ôm ấp ước mơ vĩ đại như thế. Chính điều này làm mình khổ sở kha khá trong quãng thời gian mới sang Nhật, khi mà mọi thứ đều quá mới làm mình bị khớp: ngôn ngữ, cách học, bạn bè xung quanh. Thế rồi mình nhận ra mình là một con người rất là… theo chủ nghĩa dân tộc (nationalist). Mình đã xấu hổ vì là đứa Việt Nam hiếm hoi trong lớp, nhưng lại học ngu. Mình đã xấu hổ vì mình không thể làm một đại diện tốt cho Việt Nam.

Continue reading “Tâm sự một người nationalist hôm nay bị buồn”